Cái Mơn, một cái tên quá đỗi quen thuộc với những người đã từng đặt chân đến vùng đất sông nước Bến Tre. Đây là một miền quê thanh bình, nơi mà dòng sông quê tĩnh lặng chảy qua, mang theo những kỷ niệm đẹp và dấu ấn sâu sắc.
Một vùng đất trù phú
Vùng đất trù phú với hệ thống kênh rạch chằng chịt, đất đai màu mỡ nhờ phù sa của sông Tiền và sông Hàm Luông bồi đắp quanh năm.</caption]
Cái Mơn thuộc huyện Chợ Lách, Bến Tre, là một vùng đất trù phú với hệ thống kênh rạch chằng chịt, đất đai màu mỡ nhờ phù sa của sông Tiền và sông Hàm Luông bồi đắp quanh năm. Nơi đây, không chỉ có sầu riêng trứ danh, mà còn là xứ sở của măng cụt, chôm chôm, bòn bon, vú sữa…
Hành trình trên chuyến sông quê
Nơi được thiên nhiên ưu đãi với hệ thống kênh rạch chằng chịt, đất đai màu mỡ nhờ phù sa của sông Tiền và sông Hàm Luông bồi đắp quanh năm.</caption]
Tôi vẫn nhớ mãi kí ức chuyến lênh đênh về miền sông nước của những năm thập niên 80 thế kỷ trước. Thời đó, đường sá, phương tiện đi lại còn thô sơ, khó khăn và chiếc ghe bầu là hành trình chuyên chở cả một miền ký ức lênh đênh trên sóng nước.
Đến với Cái Mơn
Bên cạnh những vườn sầu riêng, chôm chôm, măng cụt rợp mát, Cái Mơn còn là một bức tranh nông thôn sống động, nơi nhịp sống diễn ra êm đềm, đậm chất Nam Bộ.</caption]
Ngày đó, để về tới Cái Mơn, phải trải qua một hành trình khá dài. Từ Sài Gòn, tôi và mấy thằng bạn đi cùng Dì Tư bắt chuyến xe buýt từ ngã tư Phú Nhuận ra tới Bến Bạch Đằng, xong chỉ vài bước chân là xuống bến đò.
Nhịp sống nông thôn
Chuyến đi kéo dài gần nửa ngày, tùy theo con nước. Trên thuyền, không khí nhộn nhịp, thân thương.</caption]
Chuyến đi kéo dài gần nửa ngày, tùy theo con nước. Trên thuyền, không khí nhộn nhịp, thân thương. Tiếng quạt giấy phành phạch, tiếng trẻ con líu lo, tiếng trò chuyện rì rầm hòa cùng tiếng máy tàu bình bịch tạo nên bức tranh quê sinh động miền sông nước.
Tấm lòng người dân quê
Tôi nhớ bữa cơm đầu tiên Dì Tư nấu; đơn giản chỉ là dĩa cá rô kho tộ, nồi canh rau ngót nấu tôm và vài miếng bánh tráng cuốn rau sống, vậy mà ngon như tiệc.</caption]
Bà con nơi đây có thói quen mời khách vào nhà như mời một người thân lâu ngày trở về. Câu chuyện rôm rả bên tách trà nóng, tiếng cười xen lẫn tiếng chim hót ngoài vườn, mọi thứ như một bản hòa âm mộc mạc mà ấm áp thân thương.
Kỷ niệm tuổi trẻ
Ruộng lúa, vườn cây xen kẽ ao cá, hàng cau, hàng dừa nối dài, đong đưa theo gió đặc trưng không thể thiếu của vùng đất này.</caption]
Về miền quê của những giấc mơ tuổi trẻ – Cái Mơn cũng là nơi lưu giữ nhiều kỷ niệm ngọt ngào của tuổi mới lớn. Lũ thanh niên chúng tôi ngày ấy mắt cứ dán chặt vào tà áo bà ba thoáng qua, lấp ló sau bụi chuối, hàng dừa.
Một mảnh ghép yêu thương
Vẫn còn đó một Cái Mơn rất đỗi dịu dàng với vườn cây ăn trái và hình bóng người con gái năm xưa giờ đây sắp lên chức ngoại.</caption]
Giờ đây, dẫu Cái Mơn – Chợ Lách đã khác xưa nhiều. Con đường đắp đất phù sa, chiếc cầu khỉ nhịp nhàng bước chân ngày ấy nay đã được bê tông hóa, xe máy chạy băng băng qua những chiếc cầu nhỏ xinh, ghe tàu không còn là phương tiện chủ yếu.